Từ
khóa: Giáo
dục; J.J.Rousseau; mục tiêu giáo dục; triết lý giáo dục.
Đặt
vấn đề
Trước tương lai
phát triển của giáo dục trong bối cảnh Cách mạng công nghiệp lần thứ tư ngày 05/5/2017, Bộ
Giáo dục và Đào tạo đã gửi Công văn số 1891/BGDĐT-GDĐH tới tất cả các cơ sở
giáo dục đại học để định hướng chỉ đạo về đào tạo nguồn nhân lực có khả năng
thích ứng với cuộc Cách mạng công nghiệp lần thứ tư. Theo đó, giáo dục
Việt Nam hiện nay cần phải tiếp tục đổi mới căn bản, toàn diện theo tinh thần
Nghị quyết số 29-NQ/TW ngày 4/11/2013 của Hội nghị Trung ương 8 khóa XI. Để đổi
mới, cần phải xây dựng, hoàn thiện triết lý giáo dục, nghiên cứu một cách có hệ
thống tinh hoa tư tưởng nhân loại. Vì vậy, việc nghiên cứu quan niệm giáo dục
nói chung và mục tiêu giáo dục nói riêng của J.J.Rousseau có ý nghĩa tham khảo
nhằm xây dựng và phát triển triết lý giáo dục Việt Nam trong giai đoạn hiện
nay.
Nội dung
Ngay trang mở đầu
tác phẩm Émile hay là về giáo dục, J.J.Rousseau
đã nhận định về con người xã hội một cách thẳng thắn: “Mọi thứ từ bàn tay Tạo
hoá mà ra đều tốt: mọi thứ đều suy đồi biến chất trong bàn tay con người. Con
người bắt ép một chất đất phải nuôi các sản phẩm của chất đất khác, một cái cây
phải mang quả của cây khác; con người hoà trộn và lẫn lộn các khí hậu, các yếu
tố, các mùa; con người cắt xẻo các bộ phận trong thân thể con chó của mình, con
ngựa của mình, nô lệ của mình; họ đảo lộn mọi thứ, họ làm xấu xí mọi thứ, họ ưa
sự dị dạng, các quái vật; họ không muốn cái gì y nguyên như tự nhiên đã tạo ra,
ngay cả con người cũng thế; họ phải rèn tập con người cho họ, như một con ngựa
để kéo cỗ máy; họ phải uốn vặn con người theo kiểu cách của họ, như một cái cây
trong vườn nhà họ.(...). Các thành kiến, uy quyền, sự cần thiết, tấm gương, mọi
thể chế xã hội, trong đó chúng ta bị chìm ngợp, sẽ bóp nghẹt bản tính tự nhiên
ở anh ta, và chẳng để gì thay thế vào đó...”. Qua
đó, J.J.Rousseau muốn vẽ ra trước mắt độc giả một bức tranh khái quát về sự
giáo dục trong xã hội đương thời mà ông sống. Và ông gọi đó là “sự giáo dục man
rợ hy sinh hiện tại cho một tương lai vô định, sự giáo dục bắt đứa trẻ mang đủ
loại xiềng xích, và khởi đầu bằng việc làm nó khốn khổ, để chuẩn bị từ xa cho
nó một thứ hạnh phúc gì chẳng biết mà có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ thụ hưởng”. Nền
giáo dục mà J.J.Rousseau đã và đang phải chứng kiến trong xã hội đương thời của
ông là nền giáo dục mà ở đó, nội dung giáo dục chỉ chú ý đến những điều con
người cần biết mà không coi trọng những tri thức trẻ con có thể học được. Cố
gắng bắt đứa trẻ trở thành người lớn mà không để tâm đến hiện trạng của đứa
trẻ. Sử dụng cách thức thuyết giáo với những lời lẽ dài dòng khiến đứa trẻ mệt
mỏi, ngán ngẩm khi tiếp thu.
Theo J.J.Rousseau,
với nền giáo dục đó, con người luôn bị động khi phải chạy theo xã hội, chỉ quan
tâm đến những gì xã hội cần hoặc người khác chờ đợi ở chính mình nên luôn tìm
cách thích ứng với xã hội. J.J.Rousseau khẳng định, giáo dục của xã hội hướng
về hai mục đích tương phản thì rất khó có thể đạt được mà nếu không cẩn thận có
thể bỏ lỡ cả hai. Giáo dục theo cách đó sẽ tạo ra những con người bề ngoài là
làm tất cả cho người khác, nhưng thực chất chỉ mang lợi cho riêng mình. Sự giáo
dục đó hoàn toàn nhọc công và uổng phí. Từ thực trạng của nền giáo dục đương
thời, phản đối kịch liệt sự giáo dục đó, J.J.Rousseau đã đưa ra những mục tiêu
khác mà giáo dục phải hướng đến để đạt được. Theo J.J.Rousseau, mục tiêu giáo
dục cần đáp ứng những nội dung cơ bản sau:
Thứ nhất, giáo dục phát triển theo khuynh hướng tự
nhiên của trẻ (thuận theo tự nhiên).J.J.Rousseau
viết: “Sự giáo dục đó đến với chúng ta từ tự nhiên”, ông
tin rằng, con người tự nhiên được đào tạo bởi giáo dục tự nhiên. Vậy, tại sao
con người từ bản tính tự nhiên là tốt, là thiện lại sinh ra ác? Bởi vì, sự phát
triển của khoa học kỹ thuật có khuynh hướng tách rời con người khỏi trạng thái
tự nhiên, giúp họ có đời sống cao hơn song cũng mang lại cho họ những bất hạnh
và đau khổ. Văn minh mang đến cho con người nhiều cám dỗ về vật chất để bản
tính con người ngày càng bị suy đồi “cái làm cho con người căn bản thiện tâm,
là do có ít nhu cầu, và chẳng mấy khi muốn so sánh với kẻ khác; cái làm cho căn
bản là độc ác là do có quá nhiều nhu cầu và chú trọng quá nhiều đến dư luận”. Vì
vậy, mục tiêu của giáo dục là phải làm cho cái thiện chân trong con người không
những được bảo tồn mà còn phải được phát huy tối đa. Giáo dục phải đào tạo con
người vì chính con người, đào tạo con người trở thành những tác nhân cải tạo xã
hội chứ không phải là nhân tố tái tạo xã hội. Vì vậy, “con người tự nhiên được
đào tạo bởi giáo dục tự nhiên, tức là con người mới được phát triển tự do và
phối hợp giữa thể chất và tinh thần, không bị ràng buộc và áp bức của xã hội”. Và
trong trật tự tự nhiên, nơi mọi người đều bình đẳng thì làm người chính là nghề
nghiệp chung của họ. Ra khỏi sự giáo dục, đứa trẻ trước hết thành người. Và bất
cứ ai được giáo dục để làm người (một con người đích thực) thì sẽ chẳng bao giờ
phải lo lắng về đạo đức, nhân cách và khả năng của con người đó. Quan điểm trên
của J.J.Rousseau xuất phát từ lòng nhân đạo, tình yêu thương con người, hàm
chứa tính nhân bản vô cùng sâu sắc, giáo dục con người hướng tới một xã hội đại
đồng. Giáo dục tự nhiên, đặc biệt nhấn mạnh đến quá trình phát triển tự nhiên
của trẻ, trong quá trình giáo dục ấy, trẻ được tôn trọng quyền và những giá trị
cơ bản của mình. Mọi thứ người lớn làm cho trẻ, chỉ là đưa ra những gợi mở để
trẻ được tự do phát triển, thuận theo tự nhiên.
Thứ hai, giáo dục hướng tới “sự phát triển cá nhân”.Quá trình này phụ thuộc vào phản ứng của học sinh trước
điều được truyền đạt. Vai trò trung tâm của học sinh được thể hiện và trở nên
rõ ràng. Học sinh là mục đích tồn tại và là đích đến của hoạt động giáo dục, ở
đó giáo dục sẽ “định hướng phát triển cá nhân bẩm sinh”. Nền
dân chủ được thúc đẩy bởi những cá nhân sáng tạo, vì thế sự đóng góp của giáo
dục cho xã hội sẽ được thể hiện ở sự phát triển những cá nhân tự do, có trí
tưởng tượng và có óc sáng tạo. Cá nhân được trao quyền tự do không hạn chế và
chỉ khi đó sự phát triển hài hòa của người học mới diễn ra. Tự do phải được
trao cho mỗi cá nhân trong bối cảnh xã hội chứ không phải đến mức độ dẫn đến sự
tan rã của xã hội. Con người tự do không “phục tùng luồn cúi của một nô lệ”,
cũng không có “giọng điệu hách dịch của một chủ nhân”.
J.J.Rousseau nhấn mạnh sự phát triển của cá nhân để hướng tới những công dân lý
tưởng, có óc xét đoán công minh và một trái tim khỏe mạnh. Con người cần sống
là chính mình, không vì sự hào nhoáng bên ngoài. Khi được lôi kéo ra bên ngoài
xã hội, do đã được giáo dục, “anh ta có khả năng chống lại các tật xấu để đến
khi trưởng thành gia nhập xã hội sống chung với người khác”. Quá
trình giáo dục được khuyến khích và duy trì bằng sự say mê học tập và mục đích
của học sinh. Nếu trật tự xã hội năng động và tiến bộ nhất phụ thuộc vào các cá
nhân có cơ hội bày tỏ mình nhiều nhất thì nhà trường hoạt động tốt nhất khi dựa
trên nguyên tắc vì sự phát triển của học sinh. Hiểu theo nghĩa này, nhà trường
có thể thực sự được coi là “lấy học sinh làm trung tâm”.
Để mỗi cá nhân được
phát triển một cách tối đa, người được giáo dục phải đạt được sự hài hoà giữa
ba phương diện đạo đức, trí năng và thể chất. Hình ảnh một người trẻ mà
J.J.Rousseau muốn tạo ra là tự lập, tự tin vào bản thân, mạnh khoẻ về thể chất
và tinh thần, chân tay lanh lẹ, “trí óc đúng đắn và không thành kiến, tâm hồn
tự do... Không phá rối sự an tĩnh của ai hết, nó đã sống hài lòng, hạnh phúc và
tự do, hết mức mà thiên nhiên cho phép”. Trong
suốt tác phẩm Émily hay là về giáo dục, độc giả
có thể thấy, Émile đã được giáo dục để có một thể lực khoẻ mạnh, một ý chí vượt
qua mọi khó khăn và có đạo đức để thoát khỏi những cám dỗ. Đặc biệt, giáo dục
cũng phải tạo ra con người có lương tâm, đạo đức, biết rung cảm, biết thương
xót, có lòng trắc ẩn. Giáo dục phải dạy cho học sinh làm những việc tốt, không
chỉ bố thí cho những người nghèo khó mà còn chăm sóc họ; dạy cho học sinh lấy
lợi ích của người nghèo làm lợi ích của mình để có thể quan tâm, bảo vệ, phục
vụ cũng như dành cho họ thời gian. Đạo đức sẽ điều khiển trí năng, khiến cho
con người biết tuân theo tiếng gọi của lương tâm, hướng đến điều thiện. Trí
năng và đạo đức chỉ tỏa sáng rực rỡ khi chúng được nâng đỡ trên một cơ thể khoẻ
mạnh với các giác quan nhạy bén và một thần thái sáng suốt.
Thứ ba, mục tiêu của giáo dục
không phải là dạy cho trẻ em kiến thức, mà dạy cho trẻ biết làm thế nào để có
kiến thức: “Vấn đề là chỉ ra cho nó cần làm thế nào để luôn khám phá ra sự thật
hơn là bảo cho nó biết một sự thật”. J.J.Rousseau
mong muốn đứa trẻ tự học hỏi, tự sử dụng lý trí của nó chứ không phải sử dụng
lý trí của người khác. Ông thích đứa trẻ có một đầu óc nhạy bén, cởi mở, thông
minh, sẵn sàng để tiếp nhận các tri thức. J.J.Rousseau không dạy đứa trẻ khoa
học mà dạy nó “tiếp thu khoa học theo nhu cầu”. Khả
năng của mỗi đứa trẻ là khác nhau nên sự lựa chọn kiến thức cũng khác nhau.
Ông có xu hướng lấy chức năng cụ thể của kiến thức làm cơ sở của sự lựa chọn.
Bởi vì chỉ có kiến thức thực sự hữu ích mới có thể thúc đẩy sức khỏe thể chất
và tinh thần và sự phát triển hài hoà các mặt của trẻ, để mọi người có thể trở
thành một người phát triển tự nhiên trong một xã hội không cần phải phụ thuộc
vào người khác và có thể tự hỗ trợ. Câu hỏi không phải là những gì trẻ đã học
được, mà là những gì trẻ đã học được để trở nên hữu ích. Để trẻ tự tìm kiếm
kiến thức, theo J.J.Rousseau, trẻ phải được rèn luyện cách tự học.
Thứ tư, mục tiêu giáo dục là
dạy đứa trẻ làm người tự do chứ không đào tạo đứa trẻ trở thành người có thế lực
trong xã hội. Con người tự do là con người khi tư duy hay hành động không bị
ràng buộc bởi vật chất, thành kiến hay dư luận, không bị những đam mê dục vọng
khống chế. Bởi theo J.J.Rousseau, “Con người đó là con người trưởng thành,
quyết định và hành động hợp lẽ sống trong sự tôn trọng tự nhiên và sự thật, tôn
trọng người khác chứ không lệ thuộc bất cứ ai”.
J.J.Rousseau cho rằng, mục tiêu giáo dục cũng không phải tạo ra người giàu,
người nghèo, hay để phân biệt giữa người giàu và người nghèo, mà trong trật tự
tự nhiên, tất cả đều bình đẳng. Ông viết: “Vì người giàu chẳng có dạ dày to hơn
người nghèo và chẳng tiêu hoá tốt hơn người nghèo; vì ông chủ chẳng có cánh tay
dài hơn cũng như mạnh hơn người nô lệ;… và cuối cùng do các nhu cầu tự nhiên ở
khắp nơi đều giống nhau, nên các phương sách để cung ứng cho các nhu cầu ấy ắt
phải như nhau ở khắp nơi. Hãy làm cho sự giáo dục con người phù hợp với con
người, chứ không phải với cái gì không hề là anh ta. Các vị không thấy rằng
trong khi ra sức đào tạo con người chỉ chuyên cho một địa vị, là các vị đã
khiến anh ta vô dụng với bất kỳ địa vị nào khác”. Bởi
vậy, J.J.Rousseau viết: “Sống là nghề tôi muốn dạy anh ta”, “việc học tập đích
thực của chúng ta là học tập về thân phận con người”. Giáo
dục là nghệ thuật xây dựng con người. Bởi vì, con người ở mọi địa vị là như
nhau. Con người chỉ có một nghề duy nhất được phép học đó là học làm người.
Thứ năm, mục tiêu giáo dục con
người để “đảm bảo được hạnh phúc hiện tại”. Khi
con người được giáo dục không phải vì bất kỳ một vị trí hay đẳng cấp nào, người
đó sẽ thấy cuộc sống được tự do và hạnh phúc. Hạnh phúc thật sự là con người
được sống thật với bản tính tự nhiên và nguyện vọng của mình “con người đã sống
nhiều nhất không phải là người đã đếm được nhiều năm nhất mà là người đã cảm
nhận cuộc đời được nhiều nhất”18. Nếu không được giáo
dục làm cho cuộc sống có giá trị, thì theo J.J.Rousseau, dù “lúc nhắm mắt xuôi
tay có xa buổi lọt lòng đi nữa cũng chẳng có ích gì, cuộc đời vẫn cứ là quá
ngắn ngủi khi khoảng cách thời gian ấy không được sử dụng đủ đầy”19. Vậy làm thế nào để trẻ được sống, tự bảo vệ cuộc sống
của mình và có được hạnh phúc thực sự? Câu trả lời là trẻ cần được cung cấp
những thứ mà khi sinh ra, con người chưa có, nhưng lại rất cần khi con người
lớn lên. Con đường mà J.J.Rousseau lựa chọn và đặt tên là con đường tự nhiên.
Tự nhiên rèn luyện trẻ em không ngừng; tự nhiên làm tính tình chúng cứng rắn
lên bằng đủ loại thử thách. Chính nhờ các thử thách này mà đứa trẻ mạnh lên -
đó là vũ khí chống lại những tai hoạ mà trẻ có thể gặp phải tại mọi thời điểm.
Chỉ khi trẻ được sống cuộc sống của chính mình, tự mình dũng cảm vượt qua những
thử thách trong cuộc sống để tìm đến những gì chúng muốn và thấy có ý nghĩa thì
chúng mới cảm nhận được hạnh phúc thực tại.
Như vậy, mục tiêu
giáo dục của J.J.Rouseau chú trọng đặc biệt đến việc giáo dục trẻ thuận theo tự
nhiên. Đối với việc học tập của trẻ, J.J.Rousseau nhấn mạnh đến việc tạo cho
trẻ kỹ năng học theo khuynh hướng tự nhiên, có nghĩa là để trẻ tự tìm kiếm kiến
thức bằng sự đam mê và khám phá của mình. Một công dân lý tưởng trước hết phải
là một người khoẻ mạnh, có đức, có tài và phải được giáo dục từ khi còn nhỏ để hiểu
được những gì mình học, những gì mình làm hướng tới điều gì. Chỉ như vậy, sự
rèn luyện và học tập đạo đức, trí năng và thể lực sẽ hướng đến hạnh phúc của
trẻ.
Kết luận
Quan niệm của
J.J.Rousseau về giáo dục nói chung và mục tiêu giáo dục nói riêng có giá trị
lâu bền và đã ảnh hưởng đến nền giáo dục truyền thống của nhiều nước trên thế
giới, trong đó có Việt Nam. Từ hiện thực của nền giáo dục Việt Nam hiện nay,
chúng ta cần xây dựng triết lý giáo dục hướng tới chính con người và vì con
người. Ở đó, quá trình giáo dục diễn ra cùng với sự phát triển tự nhiên và tự
do của người học. Một nền giáo dục tự nhiên sẽ cho người học thấy được giá trị
của việc học, bởi vì người học nhìn thấy ngay lợi ích trong hiện tại, không
phải là sự chuẩn bị cho một tương lai mơ hồ. Vì vậy, để phát huy được yếu tố
thiện chân trong mỗi con người, giáo dục được coi là một yếu tố trung gian để
đào tạo con người, quá trình giáo dục tự nhiên đòi hỏi giáo dục phải chú ý đến
nhu cầu và khả năng của chính đứa trẻ.
Tài liệu tham khảo:
1. Đỗ Minh Hợp
(2017), Đôi nét về triết lý “phản khai sáng” của J.J.Rousseau, Tạp chí Triết học, số 6.
2. Rousseau.J.J
(2008), Émile hay là về giáo dục,
dịch giả Lê Hồng Sâm, Trần Quốc Dương, Nxb. Tri thức, Hà Nội.
3. Vũ Công Thương (2017), Nội dung cơ bản về
triết lý giáo dục của J.J.Rousseau qua tác phẩm “Émile hay là về giáo dục” và ý
nghĩa đối với sự nghiệp đổi mới giáo dục ở Việt Nam hiện nay, Tạp chí Giáo dục, tháng 6.